Ly hôn 3 năm không gặp con, tôi tìm đến trường mẫu giáo và bật khóc khi phát hiện sự thật về vợ cũ.
Vài năm trước, tôi và em là đồng nghiệp ở cùng công ty, với em là cấp dưới. Qua thời gian làm việc, chúng tôi nảy sinh tình cảm. Em là cô gái hoàn hảo, xinh đẹp và tốt bụng. Khi tôi dẫn em về ra mắt, bố mẹ tôi rất ưng ý. Sau hơn 2 năm hẹn hò, chúng tôi kết hôn. Tôi đề nghị em nghỉ việc để chăm sóc gia đình, và em chu đáo lo liệu mọi việc trong nhà. Sau khi em sinh con trai đầu lòng, gia đình bắt đầu có xáo trộn. Tôi nhận thấy em thay đổi, thường xuyên trách móc tôi không giúp đỡ, trong khi tôi cũng rất mệt mỏi sau một ngày làm việc.
Tôi biết em vất vả chăm con, nhưng có bà vú giúp đỡ. Em không hiểu tôi cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình. Dần dần, tôi chán nản và cố gắng về nhà muộn để tránh cãi vã với em. Chúng tôi không nói chuyện nhiều, thậm chí cả tuần chỉ nói vài câu. Một ngày, em phát hiện vết son trên áo tôi. Tôi thường đi nhậu và có tiếp xúc với phụ nữ, nhưng em không tin lời giải thích của tôi. Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ và hôm sau, em đề nghị ly hôn. Tôi đã thấy trước điều này, nhưng không ngờ đến sớm. Nhận thấy tình cảm đã phai nhạt, tôi đồng ý ly hôn, nhường quyền nuôi con và hỗ trợ tài chính cho em. Mỗi tháng, tôi vẫn gửi tiền chu cấp. Tôi từng tự tin mình có thể tìm vợ khác tốt hơn.
Khi em rời đi, tôi nhận ra sự ngạo mạn của mình. Tôi sợ về nhà, sợ cảm giác cô đơn giữa không gian vắng vẻ thiếu bóng em và con. Nhiều năm qua, tôi đã quen với sự chăm sóc của em, giờ hối tiếc thì đã muộn. Ba năm trôi qua, dù tôi có năn nỉ, em cũng không gặp tôi, chỉ gửi ảnh con. Một ngày, tôi quyết tâm gặp em, dù phải quỳ gối. Sau khi tìm ra trường mẫu giáo của con, tôi đến đó chờ. Khi thấy con đi ra với một người phụ nữ lạ, người ấy giới thiệu và tiết lộ rằng sức khỏe của em đã suy giảm nghiêm trọng sau khi sinh.
Tôi nhớ nhiều lần em than mệt và bóng gió về bệnh tật, nhưng lúc đó tôi quá ích kỷ và tức giận, không để ý. Sau ly hôn, em làm việc chăm chỉ nhưng không lâu sau bị chẩn đoán bệnh thận mãn tính. Hằng ngày, em phải chạy thận, tiền kiếm được ngày càng ít, viện phí tăng cao khiến việc điều trị bị gián đoạn. Giờ em nhờ hàng xóm đưa đón con đi học. Nghe đến đây, tôi không còn đứng vững, nước mắt tuôn trào. Tôi nhận ra mình là người đàn ông tồi, chỉ biết đến bản thân. Tôi thật sự muốn đón hai mẹ con em về chăm sóc và bù đắp lỗi lầm của mình. Giờ tôi đang đứng trước cửa nhà em, không biết em có chấp nhận tôi lần nữa không.





Source: https://afamily.vn/ly-hon-3-nam-khong-duoc-gap-con-toi-tim-den-truong-mau-giao-thi-bat-khoc-phat-hien-su-that-ve-vo-cu-20190201220632159.chn